Người Úc đang trở nên cô đơn, làm thế nào để đánh bại cảm tưởng bị đơn độc đó?

We can be surrounded by people and still feel very lonely (Getty)

We can be surrounded by people and still feel very lonely Source: Getty / silverkblack

Những người trẻ thường cảm thấy cô đơn hơn những người Úc lớn tuổi. Đó là theo một phúc trình mới do tổ chức Ending Loneliness Together, khảo sát 4 ngàn người Úc để đưa ra một hình ảnh tức thời về những ai cảm thấy đơn độc hơn ở Úc.


Nhảy múa hay khiêu vũ dường như không có ai muốn xem.

Cụ bà Lorraine Fabb đang ở tuổi 80, có thể nhảy múa một mình, nhưng chắc chắn bà không cô đơn.

Bà tham gia một lớp học khiêu vũ dành cho người cao niên, ở ngoại ô Melbourne.

Hầu hết những người ở đó được ghép đôi và luyện tập các động tác của họ, trong khi bà Loraine hạnh phúc hơn khi nhảy một mình.

"Khiêu vũ là bài tập toàn diện rất quan trọng, quan trọng về thể chất, tim mạch, cảm xúc, trí tuệ theo mọi cách".

"Khiêu vũ thực sự là bài tập toàn diện và một lần nữa, nó mang mọi người lại với nhau".

"Vì vậy, bạn thực sự đang hoà nhập với mọi người và đó là một điều xã hội".

"Nó không trở nên tốt hơn và tôi không thể nghĩ ra bất kỳ hoạt động nào khác, mang lại nhiều như vậy", Lorraine Fabb.

Được biết bà Lorraine cảm thấy, không phải lúc nào cũng được kết nối.

Bà nói rằng một sự cô lập leo thang bắt đầu, sau khi nghỉ hưu nhưng cuối cùng bà đã bắt đầu tạo ra các kết nối mới, thông qua nhiều sở thích khác nhau, bao gồm diễn xuất và khiêu vũ.

Thế nhưng trong thời gian tiểu bang Victoria phong tỏa vì COVID-19 trên diện rộng, bà tự thấy mình không thể tham dự bất kỳ hoạt động nào, hoặc gặp bất kỳ bạn bè và gia đình nào.

Rồi sau đó, một biến cố nữa làm gia tăng sự cô lập của bà.

"Sau đó con mèo của tôi chết, nó là bạn đồng hành của tôi trong suốt toàn bộ thời gian".

"Tất nhiên tôi có con trai tôi, có bạn bè và vân vân, nhưng chúng tôi không thể thực sự giao tiếp".

"Chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì trong thừi gian phong tỏa vì đại dịch, vì vậy đó là một khoảng thời gian rất cô đơn”, Lorraine Fabb.

Sau thời kỳ Covid, bà lướt qua tờ báo địa phương thì bắt gặp một câu chuyện về ‘Connect Local,’ một chương trình miễn phí thúc đẩy mọi người tìm được hạnh phúc, thông qua những kết nối xã hội.

Chương trình thực hiện điều này, bằng cách nhờ một chuyên gia được đào tạo, để giúp liên kết những người trên 65 tuổi, với các hoạt động và dịch vụ.

Bà cho biết dịch vụ này đã kết nối bà với Đại học Thời đại thứ ba hay Third Age, một trung tâm cộng đồng và các hoạt động khác.

Được biết chương trình ‘Cùng Nhau Chấm Dứt Tình Trạng Cô Đơn’ hay ‘Ending Loneliness Together, là một mạng lưới toàn quốc gồm các tổ chức đã cùng nhau giải quyết vấn đề cô đơn, vốn ngày càng gia tăng.

Từ tháng 6 đến tháng 7 năm 2023, họ đã khảo sát 4 ngàn người Úc trong độ tuổi từ 18 đến 92, để tổng hợp một phúc trình về sự cô đơn ở Úc.

Thế nhưng chính xác thì nỗi cô đơn là gì?

Tiến sĩ Michelle Lim là nghiên cứu viên tại Đại học Công nghệ Swinburne ở Melbourne và cũng là Chủ tịch Khoa học của tổ chức ‘Cùng Nhau Chấm dứt Nỗi Cô đơn’.

"Cô đơn ảnh hưởng đến tất cả mọi người, đây là lý do vì sao chủ đề của chúng tôi cho năm nay, là cô đơn chứ không đơn độc".

"Vì vậy bạn có thể được mọi người bao quanh, nhưng vẫn cảm thấy cô đơn".

"Điều thật quan trọng là thật sự không nhầm lẫn, giữa sự cô đơn với việc ở một mình".

"Cô đơn được định nghĩa là cảm giác chủ quan của sự cô lập xã hội, nơi bạn cảm thấy các mối quan hệ xã hội của bạn không đáp ứng nhu cầu xã hội hiện tại và cô đơn là chủ quan".

"Vì vậy, nó có thể rất khác nhau đối với nhiều người, những người cô đơn báo cáo rằng họ cảm thấy như có lẽ họ không có ai để tìm đến hoặc nói chuyện, hoặc có lẽ họ cảm thấy bị hiểu lầm bởi mọi người, mặc dù có những tương tác này nọ với người khác”, Michelle Lim.

Được biết phúc trình cho thấy, một phần ba người lớn nói rằng họ cô đơn, trong khi 1 phần 6 báo cáo tình trạng lẻ loi hết sức nghiêm trọng.

Cũng có một quan niệm sai lầm phổ biến rằng, người cao tuổi có nhiều khả năng cô đơn hơn, nhưng dữ liệu khảo sát cho thấy điều này không hẵn, vì nỗi đơn côi xảy ra nhiều hơn với những người Úc trẻ và trung niên, vốn đã báo cáo mức độ cô đơn cao nhất vào năm 2023.

Được biết tỷ lệ cao nhất là ở những người trẻ tuổi từ 18 đến 24, tiếp theo là những người trong độ tuổi 45 đến 54, với nam và nữ có số lượng bằng nhau.

Ngoài ra 40 phần trăm những người sống một mình trải qua sự cô đơn, với tỷ lệ 30 phần trăm đối với những người sống chung với người khác.

Đối với những người trẻ tuổi, các nhà nghiên cứu tin rằng phương tiện truyền thông xã hội đóng một phần, trong khi đối với người trung niên có nhiều yếu tố khác nhau.

Phil McAuliffe nằm trong độ tuổi 45 đến 54, đã kết hôn, có một mái ấm gia đình cùng một công việc thich hợp, nhưng vẫn cảm thấy cô đơn.

"Có một bài báo nói về sự cô đơn lan rộng như thế nào, ở những người đàn ông trung niên".

"Tôi đọc nó và mọi suy nghĩ giảm xuống, bụng tôi chùng xuống, khi tôi nghĩ đây chính là tôi".

"Tôi nhận ra rằng, tôi đang thể hiện trong cuộc sống thực sự cho mọi thứ khác, không phải cho bản thân tôi".

"Thực sự, tôi đã dành một thời gian dài để cố gắng trở thành những gì tôi nghĩ người khác mong đợi ở tôi".

"Và bạn biết, những gì người khác nghĩ là khả năng, nhưng quên là tôi ở trong tất cả những điều đó”, Phil McAuliffe.

Đối với ông, việc chấp nhận sự cô đơn của mình, cũng một phần để chấp nhận giới tính của mình.

Ông đã kết hôn với một phụ nữ và có con chung.

Điều này đã kết thúc, sau khi Phil thừa nhận giới tính của mình và quyết định sống công khai, như một người đồng tính nam.

Ông quyết định rút ra kinh nghiệm sống của mình, để thành lập tổ chức ‘Kẻ Cô Đơn’ hay ‘The Loneliness Guy’, một nền tảng dành cho những người đồng tính nam và nữ trải qua sự cô đơn.

Ông cho biết sau khi cuộc hôn nhân kết thúc, ông bắt đầu hẹn hò với đám đàn ông và nhận thấy một mô hình, ở một số người đàn ông đang gặp.

"Tôi có thể nói rằng, có một sự cô đơn sâu sắc thực sự và triền miên, khiến họ cảm thấy kinh khủng".

"Họ đang tìm kiếm sự kết nối theo những cách có khả năng rất không lành mạnh và rất không hiệu quả".

"Tôi nghĩ thực sự tôi có thể giúp đỡ, tôi biết điều gì đó về điều này, tôi có một nền tảng, biết cách viết blog và biết cách podcast”, Phil McAuliffe.
Vâng hãy xoay chuyển điều đó, ra ngoài và tìm những gì bạn có thể làm cho chính mình, Lorraine Fabb.
Cô đơn là cảm giác muốn kết nối xã hội lớn hơn khi bạn hiện có, nhưng nó không giống như ở một mình.

Ai đó có thể dành thời gian hoàn toàn cô lập trong bụi rậm, nhưng không cảm thấy cô đơn và mọi người có thể được bao quanh bởi bạn bè và gia đình, mà vẫn cảm thấy hoàn toàn bị lẻ loi.

Các chuyên gia tin rằng đó là về chất lượng của các mối quan hệ, với một số người nói rằng cảm giác là cách cơ thể nói với chúng ta rằng, chúng ta cần cố gắng tạo ra một số kết nối xã hội mạnh mẽ hơn, hoặc hoàn toàn mới lạ.

Tiến sĩ Lim cho biết, điều quan trọng là mọi người lắng nghe những tín hiệu này và làm điều gì đó về nó.

"Vì vậy nếu chúng ta cảm thấy cô đơn, đó thực sự là một tín hiệu để chúng ta tiếp cận và kết nối với mọi người".

"Điều thực sự quan trọng đối với chúng tôi trước tiên, để hiểu rằng tình trạng này là bình thường, đó chỉ là một tín hiệu để bạn tìm kiếm các kết nối có ý nghĩa mà bạn cần".

"Một điều khác mà chúng ta có thể nghĩ đến, là những gì đã làm cho chúng ta trong quá khứ và nghĩ về những chuyện đó".

"Những gì có ý nghĩa với bạn trong quá khứ, thực sự có thể là một cái gì đó có thể hoạt động bởi vì một lần nữa, điều cuối cùng thực sự là chung quanh việc hiểu loại tài nguyên mà bạn có thể có".

"Nếu không có nhiều người xung quanh, bạn có thể cải thiện chất lượng của các mối quan hệ mà bạn đã có".

"Vì vậy tất cả chúng ta không cần phải kết bạn mới, chúng ta cũng có thể tập trung vào các mối quan hệ hiện tại mà chúng ta đã có", Michelle Lim.

Trong khi đó những người có vấn đề sức khỏe mãn tính dù là thể chất hay tinh thần, cũng báo cáo mức độ cô đơn cao hơn và việc trải qua năm tháng cô đơn, cũng có thể làm gia tăng cơ hội cho các vấn đề sức khỏe của bạn.

Thói quen nghiện ngập phương tiện truyền thông xã hội cũng là một yếu tố thúc đẩy, với 16% những người cô đơn báo cáo việc nghiện phương tiện truyền thông xã hội, so với 9% người không cô đơn.

Ngoài ra sự cô đơn cũng bị kỳ thị cao hơn nữa, cũng như cô lập hơn nữa đối với những người sợ tiếp cận .

Bà Lorraine đã phải làm việc chăm chỉ, để tăng cường liên hệ xã hội của mình và bà khuyến khích mọi người ở mọi lứa tuổi, bỏ qua mọi cảm giác xấu hổ và tìm cách kết nối với những người khác.

"Hãy rời khỏi chỗ ngồi của bạn, đi ra ngoài rồi tránh xa các công nghệ, đặt điện thoại xuống, tránh xa máy tính, thực sự đi ra ngoài và hòa nhập với mọi người".

"Nói chuyện với mọi người, đặt câu hỏi, tìm những điều mà bạn không biết".

"Tôi nghĩ điều tồi tệ nhất mà bất cứ ai một mình có thể làm, là ngồi đó và nói ‘điều gì sẽ xảy ra? Không ai giúp tôi cả’. "Vâng hãy xoay chuyển điều đó, ra ngoài và tìm những gì bạn có thể làm cho chính mình”, Lorraine Fabb.

Phúc trình nói trên cũng cho thấy, người dân ở các khu vực địa phương hay các vùng miền, có nhiều khả năng cảm thấy cô đơn hơn, những người ở các đô thị.

Quí thính giả muốn nói chuyện với ai đó, có thể gọi Lifeline bất cứ lúc nào miễn phí theo số 13 11 14.

Hoặc đối với những người không nói được tiếng Anh là số 131 450, Nói ngôn ngữ của bạn.

Gọi Lifeline số 13 11 14, Chờ kết nối, Nói chuyện với người hỗ trợ khủng hoảng Lifeline bằng ngôn ngữ của bạn.

Share